Stt mệt mỏi nhớ nhà, chỉ muốn về nhà ngay thôi
Con mơ mình đang đứng trên một đồi cát trắng. Chân chỉ lạo xạo toàn cát là cát. Con cảm thấy mất phương hướng vô cùng, vì dấu chân mình vừa đi qua, chỉ một đợt gió thổi đến là cuốn phăng vệt chân ấy đi hết cả
Bố mẹ đừng lo cho con quá nhiều nhé! Con chỉ muốn về nhà để bồi bổ cho tinh thần mình thôi mà. Để được nghe những lời động viên của bố mẹ thôi mà. Rồi con sẽ mạnh mẽ để sống một cuộc sống có ý nghĩa nhất, để rèn luyện ý chí mạnh mẽ hơn, để cho cuộc đời này không thể làm gì được con nữa.
Con vẫn tiếp tục giấc mơ của mình, dù hiện tại nó đang bị trì hoãn, dù mọi thứ không được tốt đẹp như con mong muốn, nhưng con sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu. Con vẫn tiếp tục chiến đấu ạ.
Mẹ biết không? Ở đây con người ta lạ lắm mẹ ạ! Họ cứ tranh giành, hơn thua nhau. Họ sống vớ nhau bằng một vẽ mặt đầy giả tạo, họ chỉ biết mỗi bản thân mình. Không giống như nhà mình đâu mẹ. Nhà mình tuy không rộng lớn bằng thế giới ngoài kia, nhưng ở nhà mình con thấy ấm áp và an toàn lắm.
Cuộc đời này quá khó khăn, cuộc sống này quá khắc nghiệt, mà con thì lại quá yếu mềm, chỉ biết nép vào vòng tay nhỏ bé của mẹ và chỉ biết tựa vào bờ vai rộng lớn của bố mà trốn chạy.
Những dòng stt tâm trạng nhớ nhà
Khi mệt mỏi, mất thăng bằng trong cuộc sống. Khi cuộc đời quá lạnh lùng, đạp đổ mọi cố gắng của con, vùi lấp mọi hi vọng của con. Con thấy chán trường, con lại muốn chạy thật nhanh về nhà để trốn chạy.
Hôm nay…anh đã bao lần dừng lại trên phố quen ngả nón đứng chào xe tang qua phố ai mất mẹ?
Bây giờ con sẽ về nhà. Rồi ngày mai con lại về lại nơi đây để tiếp tục thực hiện giấc mơ và dự định của mình. Lần này sẽ là lần cuối cùng con về nhà với ý nghĩ chạy trốn.
Mệt mỏi sẽ tìm về nhà, nhưng sẽ không chạy trốn. Lại mạnh mẽ hơn để tiếp tục chiến đấu. Cố lên nào!
Mẹ biết không, nhiều khi ăn những món đắt tiền nhưng sao mà con lại thèm bát canh rau muống mẹ nấu.
Chẳng có món nào có thể thay thế những món của mẹ, cũng chẳng có ai có thể nấu cho con một bữa cơm đầy đủ vị yêu thương như “đầu bếp mẹ” đâu mẹ à.
Đứa con nào đi xa rồi cũng phải có ngày tìm về với quê hương xứ sở, tìm về gia đình sau quãng thời gian phiêu lãng bởi chẳng có nơi nào ấm áp và bình yên như vòng tay mẹ
Đêm nay tôi bước vội khỏi nhà
Đến nhà ga, xếp hàng, mua vé
Lần đầu tiên trong nghìn năm
Có lẽ…
“Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ
Vé hạng trung”
Người bán vé hững hờ
Khe khẽ đáp…
Nguồn: Akina