Những câu nói hay về lòng người khó đoán mà bạn cần khắc cốt ghi tâm
Tôi nhớ có người từng nói một câu thế này: “Bất kể bạn gặp được ai, họ chính là người nên xuất hiện trong sinh mệnh của bạn, không phải ngẫu nhiên, họ sẽ dạy cho bạn điều gì đó”. Vì vậy tôi cũng tin rằng: “Bất kể tôi đi đến nơi nào thì nơi đó chính là nơi tôi cần đến, để trải nghiệm những điều tôi nên trải nghiệm và gặp gỡ những người nên gặp”.
Những người đã lâu không liên lạc thì cũng không cần phải liên lạc nữa. Khó khăn riêng biệt, cuộc sống riêng biệt, mọi thứ không giống trước đây nữa. Những điều nên dừng lại ở quá khứ thì cứ để nó dừng lại. Có duyên sẽ gặp lại. Nếu không có duyên, chi bằng đừng gặp nữa.
Tôi vẫn luôn tin rằng những người nên gặp lại nhau thì nhất định sẽ trùng phùng. Đoạn chia ly ngắn ngủi chỉ là giải thích một bản thân tốt hơn mà thôi. Khoảng cách sẽ không làm tình cảm trôi đi mất. Những người muốn đi thì đã âm thầm lặng lẽ rời đi từ lâu rồi.
Đã từng tức giận đến mức dỗ suốt ba ngày ba đêm cũng không được. Bây giờ giận một lúc liền cảm thấy không cần thiết nữa. Thời gian dần khiến con người trở nên điềm tĩnh. Vì vậy, muốn xem mức độ trưởng thành của một người, thì phải xem mất bao lâu để làm dịu cơn giận của họ.
Nếu bạn không có thâm thù đại hận gì với bản thân mình thì tôi khuyên bạn nên tránh xa những người khiến bạn buồn, tránh xa những thứ khiến bạn tổn thương, sau đó đối xử với bản thân thật tử tế.
Nhân lúc còn trẻ, hãy nói những điều lãng mạn hơn một chút, làm những điều ấu trĩ hơn, đừng sợ người khác cười mà bỏ lỡ khoảng thời gian đẹp nhất của bản thân.
Bạn không có quyền “nhìn không quen” cách sống của tôi, nhưng bạn có quyền tự bịt mắt mình lại.
Thời gian, cãi vã, bất đồng, khoảng cách, chờ đợi, mỗi người đều phải đặt nó vào máy ép một lần, trở qua lật về, chết đi sống lại, bất lực suy nghĩ, kiên trì tới cùng thứ lọc ra được mới là tình yêu.
Hy vọng cuộc sống sau này ngày càng tốt đẹp, chính là kiểu nhờ sự nỗ lực của bản thân mà đạt được ấy.
Anh nói, em sẽ gặp được người tốt hơn anh. Nhưng thật ra là anh luôn muốn có một người tốt hơn em mới đúng.
Thích cái gì cũng đừng đi hỏi ý kiến của người khác nữa. Bạn phải tự có trách nhiệm với cuộc sống của mình.
Hầu như không bao giờ chủ động liên lạc với bất kì ai, dù có nhớ nhung đến thế nào đi chăng nữa cũng tuyệt đối không chủ động liên lạc. Đây là quá kiêu ngạo ư ? Không, đây là tự ti. Vì sợ tự đánh giá cao địa vị của mình trong lòng người khác, sợ họ không thích mình đến thế, sợ bị tổn thương, sợ mình xấu xí, sợ bị từ chối. Vì vậy khiến bản thân nguỵ trang thành một kẻ từ không chủ động đến bị động, kiêu ngạo, thành bệnh nhân lạnh lùng tự ti, có lẽ là vậy.
Dần dần mọi người sẽ hiểu, không thể ở bên người mình thích thật ra là một việc bình thường của đời người thôi.
Nếu nói có một việc tôi cổ vũ mọi người nên làm, thì đó chính là vĩnh viễn đừng bao giờ hùa theo đám đông, hãy vượt ra khỏi những ảnh hưởng thấp kém và suy đồi xung quanh chúng ta.
Trưởng thành giống như đi bộ trong đêm vậy, tuy không có đèn cũng không có người, nhưng bởi vì bình mình rất đẹp nên bạn mới phải vui vẻ đi tiếp.
Mọi thứ trên đời vốn dĩ đều không phân biệt khổ đau vui vẻ.
Đừng nghĩ rằng mọi người trên thế giới đều quan tâm chuyện của bạn. Có phải bạn nghĩ rằng tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm bạn ? Thật ra thì ai cũng có những rắc rối riêng, không ai quản chuyện của bạn đâu.
Trên thế giới này còn rất nhiều người sống khổ hơn bạn. Mà thất tình, thất nghiệp, thất bại thật sự là thứ không đáng kể nhất. Bạn sẽ còn gặp gỡ những người mới, bắt đầu cuộc sống mới, sẽ còn có những thành công mới đang đợi bạn ở phía trước mà.
Tất cả sự tự phụ của tôi đến từ sự tự ti, tất cả khí phách anh hùng đều từ sự yếu đuối bên trong, tất cả sự rung động đều chứa đầy sự nghi ngờ. Khi tôi giả vờ vô tình, tôi thực sự ghét bản thân quá thâm tình. Tôi cứ nghĩ ý nghĩa của cuộc sống nằm ở việc lang thang, nhưng thực ra chỉ là muốn che giấu rằng đến giờ vẫn chưa tìm được nơi tôi muốn dừng chân mà thôi.
Là do nhìn thấu quá nhiều sự thật mà đánh mất đi vui vẻ đáng có ở độ tuổi này.
Sau khi trưởng thành chúng ta nên học một điều này. Chính là lúc vui vẻ hãy nói với những người muốn chúng ta vui vẻ, lúc buồn đau tất nhiên cũng nên nói với những người nguyện ý nghe chúng ta nói. Suy cho cùng thì niềm vui nỗi buồn của con người trên thế giới đều không giống nhau, không có nhiều sự đồng cảm như bạn nghĩ thế đâu.
Không có cái gì có thể có sức thuyết phục bằng thời gian, bởi vì thời gian không cần nói với chúng ta mà cũng có thể thay đổi tất c
Tôi sẽ không giả vờ là có rất nhiều bạn bè nữa, tôi quay lại với cô đơn, bắt đầu cuộc sống chỉ riêng mình tôi.
Tôi không quen thuộc với thế giới này.
Càng chứng kiến nhiều số phận, càng cảm thấy cả đời mình cũng chẳng tìm nổi một người đàn ông tôi sẽ thật lòng yêu.
Thực ra tôi vốn là người rất yếu ớt, vì để che giấu chuyện đó nên mới hơi khoe mẽ một chút mà thôi.
Càng cố gắng càng tiến bộ, càng vui vẻ càng tự tin, càng lười biếng càng hoang mang, càng lo âu càng tự ti.
Nói đến quá khứ thì như kể khổ, nói về tương lai lại giống mơ giữa ban ngày, nói về hiện tại lại như người trong cuộc mơ hồ, chậm chạp không lời nhưng từng từ đều là chua cay.
Cuộc sống của tôi nằm trong một sự chờ đợi xinh đẹp chẳng thể miêu tả, chờ đợi một tương lai không biết trước.
Mục tiêu của cuộc đời tôi chính là đồ ăn ngon, cuộc sống ngắn ngủi nhưng thảnh thơi.
Bước trên con đường ngập tràn hoa đào nở, trời quang mây tạnh, tiền đồ tựa gấm.
Hóa ra tôi cũng không khổ cực gì nhưng chỉ có mình tôi chẳng nhận ra điều ấy.
Lúc ngoảnh nhìn lại mới chợt phát hiện hóa ra cả đời tôi nỗ lực đến thế cũng chỉ vì để người xung quanh tôi hài lòng mà thôi.
Tôi giả vờ nói dối, mọi người đều bảo tôi nói dối, tôi thể hiện ra mình là một kẻ có tiền, mọi người liền nói tôi giàu có, tôi giả vờ lạnh lùng, mọi người liền nói tôi là kẻ lãnh đạm. Thế nhưng khi tôi nói mình thống khổ, mọi người lại bảo tôi giả vờ thống khổ.
Nếu như ta có một tấm bản đồ tình yêu, thủ đô nhất định là nàng.
Nếu như tình yêu là dùng ngôn ngữ để biểu đạt, vậy người câm làm cách nào yêu nhau.
Dáng vẻ chờ đợi của mỗi người không giống nhau, nhưng anh mong em có thể ngồi đợi trên một chiếc ghế dài, vui vẻ bóc vỏ cam, ngâm nga bài hát không rõ tên, không cần lo lắng, không cần nhìn trước ngó sau. Vì em biết, dãy tàu hỏa em đợi nhất định sẽ cập bến, mặc cho toàn thân đầy bụi, mặc cho núi cao sông dài.
Đa số người lớn đều từng là trẻ con, chỉ có điều, có rất ít người nhớ được điều đó.
Dù cho hắn có chinh phục được bao nhiêu vùng đất, có thực hiện được giấc mộng thuở thiếu thời hay không, thì người con gái mà hắn mong nhớ, cũng không bao giờ quay trở về nữa.
Nguồn: Báo Song Ngữ